Dựa theo bài thơ em hãy viết bài văn ngắn

Dựa theo bài thơ, em hãy viết bài văn ngắn bởi lời của người đồng chí kể về kỉ niệm một tối được sống bên chưng Hồ khi đi chiến dịch.
Bạn đang xem: Dựa theo bài thơ em hãy viết bài văn ngắn

Đêm vẫn về khuya rồi. Quanh đó trời gió lồng lộng thổi. Không thể tiếng chim kêu lích chích trong tán cây. Cảnh rừng Việt Bắc âm u, im re quá!
Chẳng biết vày sao, tôi ko ngủ được. Tôi suy xét cho cuộc chiến nay mai, chiến dịch Điện Biên Phủ. Đang nghĩ về ngợi mung lung thì tôi nghe tất cả tiếng sột soạt khôn xiết khẽ. Tôi nhổm dậy. Là bác ư? Khuya rồi, sao bạn chưa ngủ nhỉ?
Bác ngồi lặng lặng cạnh bên bếp lửa hồng, vẻ khía cạnh của bác bỏ trầm dìm như đang lưu ý đến việc gì đó. Ko kể mái lều tranh cũ nát, mưa rơi lâm thâm, dẻo dẳng. Tôi ngước góc nhìn Bác, càng nhìn, tôi càng thấy thương chưng hơn. Bác như một người cha vậy. Người cha ấy sẽ nhóm lửa cho tôi và đồng chí nằm ấm.
Sau đó, bác đi dém chăn cho chúng tôi: Từng fan một. Như sợ các đồng đội giật mình, bác nhón chân nhẹ nhàng, thật nhẹ. Bóng bác ánh lên trước ngọn lửa, cao lồng lộng, bao che cả cán lều. Tôi có cảm xúc mơ màng loại bóng của chưng như làm bọn chúng tôi ấm áp hơn cả ngọn lửa hồng sẽ cháy hừng hực kia.
Xem thêm: Được Mệnh Danh Là " Ông Vua Phóng Sự Bắc Kỳ ? Vũ Trọng Phụng
Thổn thức nỗi lòng, tôi chuyện trò hỏi:
- bác ơi, bác bỏ chưa ngủ ạ? chưng có thấy lạnh lẽo không?
Bác nhìn tôi, mỉm cười rồi trả lời bằng một giọng ấm áp:
- Ừ, chưng chưa ngủ đâu. Chú cứ ngủ cho đẫy giấc, nhằm mai còn đi tiến công giặc nữa chứ!
Vâng lời Bác, tôi nhắm mắt, nhưng lại vẫn bồn chồn. Tôi nằm nhưng vẫn lo bác ốm, lòng tôi cứ bộn bề. Chiến dịch còn lâu năm lắm! Rừng Việt Bắc lắm dốc, lắm ụ. Nếu bác cứ không ngủ suốt cố này, thì bác lấy mức độ đâu để mà đi? nạm rồi tôi ngủ thiếp đi lúc nào ko hay.
Xem thêm: Vật Lí 9 Bài 5: Đoạn Mạch Song Song Soạn Bài Đoạn Mạch Song Song
Lần thứ bố tôi đột nhiên thức giấc thì đã canh tư. Quan sát thấy bác vẫn sẽ ngồi, tôi hoảng hốt, lag thót mình. Bác bỏ vẫn không ngủ ư? Trời sắp sáng rồi!!! Tôi vội vàng vã:
- bác bỏ ơi, trời sắp tới sáng rồi, bác bỏ hãy ngủ nhằm sáng mai có sức nhưng mà đi!
Vẫn bằng giọng dịu dàng, chưng nói với tôi:
- Chú cứ ngủ đi, còn bác thức thì cứ khoác Bác. Chưng không ngủ được đâu! bác đang nghĩ về về đoàn dân công, trời mưa như vậy này, có thể họ lạnh lẽo lắm. Bác chỉ mong sao trời sáng cho nhanh thôi. Ko biết những cô chú ấy có sao không?
Tôi quan sát Bác, lòng tôi êm ấm và vui háo hức mênh mông. Đêm ấy, tôi thức luôn luôn cùng Bác. Tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng bởi tôi đã nhận ra một điều hình như đã trở thành chân lý: bác bỏ của họ vĩ đại do Bác đã chiếm hữu trọn cuộc sống cho những lo lắng và yêu thương thương.