ĐÂM MẤY THẰNG GIAN BÚT CHẲNG TÀ

  -  

Bình luận nhì câu thơ “Chở từng nào đạo thuyền không khẳm, Đâm mấy thằng gian cây viết chẳng tà”

Việt phái mạnh / Lớp 9 / Lớp 11 » Nguyễn Đình Chiểu




Bạn đang xem: đâm mấy thằng gian bút chẳng tà


Đề bài:Chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳmĐâm mấy thằng gian cây viết chẳng tàTrình bày chủ ý của em về quan điểm sáng tác của Nguyễn Đình Chiểu. Quan điểm đó thể hiện trong sạch tác của ông như vậy nào?Bài làmNguyễn Đình Chiểu là một trong những nhà thơ đã vướng lại trong phần lớn thế hệ học sinh những tuyệt vời sâu đậm bởi vì những bài bác thơ yêu thương nước sâu sắc, vì Truyện Lục Vân Tiên bất hủ cùng còn bởi ý niệm sáng tác rất chính xác của mình. Về vụ việc này, Nguyễn Đình Chiểu có lần viết:Chở từng nào đạo thuyền ko khẳmĐâm mấy thằng gian cây bút chẳng tà“Thuyền” cùng “bút” theo em đó là hình ảnh ẩn dụ cơ mà nhà thơ Nguyễn Đình Chiểu đã sử dụng để chỉ sản phẩm văn chương. “Đạo” ở đấy là đạo làm tín đồ trong cố gian, đạo làm cho dân đối với đất nước. Theo Nguyễn Đình Chiểu, thành phầm văn chương phải diễn tả phải thể hiện, buộc phải ngợi ca đạo đức nghề nghiệp nhân dân, đạo đức làm tín đồ và mô tả bao nhiêu, ca tụng bao nhiêu cũng ko đủ. Còn “thằng gian” ở đấy là những kẻ xấu xa, độc ác trong làng hội, đàn cướp nước và bầy bán nước. Theo ông, văn chương cần chống lại kẻ ác, kháng lại đàn bán nước.Quan niệm trên rất chính xác và chi phối cả cuộc đời chiến đấu của ông. Đọc tiểu truyện Nguyễn Đình Chiểu, ta thấy cuộc đời của ông bao gồm toàn phần đa tai biến đổi và bất hạnh. Bị bệnh mù loà đang đi tới với ông thân tuổi thanh xuân và ông đã phải sống trong cả 40 năm trời trong cảnh khuất tất đó. Trong năm sau đó, cơ chế phong con kiến suy tàn, điều ác lan phủ khắp nơi. Rồi quê hương ông bị ngoại lấn chiếm đóng. Nhân dân trong những số đó có ông, sinh sống trong cảnh lầm than. Xấu số của đời riêng hoà trong xấu số chung của quần chúng của dân tộc. Chủ yếu trong cảnh bất hạnh, ám muội ấy, một phong trào khỏe khoắn của nhân dân tranh đấu chống loại ác, phòng ngoại xâm sôi nổi khắp chỗ và Nguyễn Đình Chiểu sẽ gia nhập trào lưu đó cùng với lòng từ nguyên. Bởi vì bị mù không gắng được gươm súng đề nghị ông đã ráng bút. Với ngay từ trên đầu Nguyễn Đình Chiểu đã vạch cho khách hàng một tuyến đường đúng đắn: dùng thơ văn làm cho vũ khí đương đầu cho tự do thoải mái và khô giòn phúc của nhân dân. Nhì câu thơ bên trên là tuyên ngôn của Đồ Chiểu về chức trách ở trong phòng thơ, về trách nhiệm của văn học so với cuộc đời. Tuyên ngôn đó biểu lộ tính bốn tưởng, tính võ thuật rất cao. Ông biết biến đổi cho mẫu gì, sáng sủa tác vì chưng ai và đương đầu với ai. Đó là một trong quan niệm rất tân tiến về thiên chức trong phòng văn so với cuộc đời.Quan niệm của Nguyễn Đình Chiểu đúng đắn, phù hợp với đa số quan niêm hiện đại về nghĩa vụ văn nghệ của những thế hệ trước. Ngày xưa, ít nhiều người nhận định rằng thơ văn chỉ cần để nhìn hoa, vịnh nguyệt như bác Hồ nói: “Cổ thi thiên ái vạn vật thiên nhiên mỹ”, hoặc thơ văn chỉ để ngâm nga lúc “tửu hậu trà dư”. Chắc hẳn rằng Nguyễn Đình Chiểu cũng biết khuynh hướng này.

Xem thêm: Các Đại Phân Tử Có Cấu Trúc Đa Phân Là, Đại Phân Tử



Xem thêm: Bài 6 Trang 7 Sgk Hóa 12 Bài 6 Trang 7 Sgk Hóa Học 12, Bài 6 Trang 7 Sgk Hóa Học 12

Cơ mà ông ko chịu ảnh hưởng vì trong toàn thể sự nghiệp văn thơ của ông, ta ko thấy có bài bác nào thuộc loại đó. Trái lại, ông rất trung khu đắc với kết luận khái quát mắng của người xưa về trách nhiệm của văn chương nghệ thuật: “Văn dĩ cài đạo”, văn phải chở đạo, bắt buộc phản ánh tụng ca đạo đức bé người. Con thuyền chở đạo của Nguyễn Đình Chiểu phải chăng là sự biểu tượng hoá quan tiền điểm văn minh của tín đồ xưa về nhiệm vụ chức năng của văn học.Do quan lại niệm hiện đại đó, trong công trình của ông, bài toán yêu ghét, ca tụng phê phán rất cụ thể và đúng đắn.Truyện Luc Vân Tiên có nhiều nhân vật. Những nhân vật này được chia có tác dụng hai tuyến: thiện và ác, có đạo đức cùng gian tà. Ngòi but của ông lúc viết về những nhân vật dụng đó trọn vẹn có thể hiện thái độ khác nhau. Ông bán quán, nhị vợ ông xã ông chài, người tiều phu, anh đái đồng, đứa bạn nóng tính Hớn Minh,... đều được Nguyễn Đình Chiểu trân trọng đề cao. Bọn họ là rất nhiều con người lao động chăm chỉ làm nạp năng lượng là số đông nho sĩ lương thiện. Họ gồm long tốt. Họ trọng nghĩa coi thường tài. Họ là chủ yếu nghĩa, bởi nghĩa mà lại cứu Lục Vân Tiên thoát nạn. Rồi Lục Vân Tiên, Kiều Nguyệt Nga, hai nhân vật thiết yếu được Nguyễn Đình Chiểu không còn lời ca tụng dồn cả tâm lực xây dưng, để qua đó đề cao đạo đức làm fan theo quan điểm của ông:Trai thì trung hiếu làm đầuGái thì đức hạnh làm câu trau mình.Không hồ hết đã “chở đạo”, Truyện Lục Vân Tiên còn vun mặt lên án đàn gian tà trong xóm hội. Đó là bộ bố Võ Công, Quỳnh Trang, Võ Thể Loan tráo trơ, bất nhân, định hại Vân Tiên khi chạm chán nạn. Mà lại khi Vân Tiên công nên danh toại, hai bà bầu con lại đơn chiếc kéo nhau ra đón. Ngòi cây viết của Nguyễn Đình Chiểu đã vạch trần bụng dạ bỉ ổi của bọn người bội bac. Nột loại người nữa nhưng ông lên án là Bùi Kiệm, Trịnh Hâm. Bọn chúng cũng học hành, cũng đi thi với Vân Tiên nhưng chúng đều là số đông nho sĩ rởm, dốt nát, dâm ô, lập mưu làm thịt tiểu đồng với xô Vân Tiên xuống sông. Ngòi bút của Nguyễn Đình Chiểu đã căm giận lên án chúng và trừng trị ngay thân nhãn tiền: mẹ con Võ Thể Loan sau cùng phải bị tiêu diệt ở chỗ hang tối, Bùi Kiệm, Trịnh Hâm cũng trở thành trừng trị ham mê đáng như tội tình mà chúng gây ra.Khi Pháp xâm lược Việt Nam, trước cảnh nước mất đơn vị tan, một sô kẻ xấu đã cần sử dụng thơ văn để tô vẽ cho diện mạo cướp nước của kẻ thù, đãi đằng cho thể hiện thái độ đầu sản phẩm của chúng. Trái ngược ngòi bút Nguyễn Đình Chiểu chỉ xoay quanh một vụ việc là sự việc mất nước. Lời ca tiếng thép của ngòi cây viết ông bây giờ đều hướng về phía một kim chỉ nam duy độc nhất vô nhị là cuộc đấu tranh chống nước ngoài xâm. Trước cảnh giang sơn bị xâm lăng, ông ca ngợi những người hi sinh cứu nước, phê phán kẻ thù cướp nước và buôn bán nước. Khi giặc bắt đầu đánh vào Bến Nghé, Nguyễn Đình Chiểu có thắc mắc chất vấn:Hỏi trang dẹp loạn rày đâu vắngNỡ nhằm dân đen mắc nàn nàyTrong khỏi lửa mờ mịt của cuộc chiến tranh như mây đen che kín bầu trời, ông mong mỏi, mong mơ có người cứu nước: