Cảm nhận về nhân vật ông sáu trong đoạn trích chiếc lược ngà
Tình phụ tử là đề tài muôn thuở của văn chương nghệ thuật vì nó là một trong những tình cảm linh nghiệm nhất, căn bản nhất của bé người. Trường đoản cú ca dao dân ca đã ca tụng “Công cha như núi Thái Sơn”, cho tới câu chuyện phụ thân con Chử Đồng Tử dường nhau một cái khố giỏi chuyện Lão Hạc yêu thương thằng con trai phải đi đồn điền cao su. Tuy nhiên đặt tình phụ tử trong hoàn cảnh éo le của chiến tranh, với diễn biến và phương pháp kể chuyện đầy cảm động, Nguyễn quang đãng Sáng đã làm mới các chiếc đã cũ, làm cho lạ những chiếc đã quen. Hình mẫu ông Sáu trong “Chiếc lược ngà” đang làm độc giả biết bao nắm hệ rung động.
Bạn đang xem: Cảm nhận về nhân vật ông sáu trong đoạn trích chiếc lược ngà
Mục lục
BÀI VĂN MẪU SỐ 1 HÌNH TƯỢNG ÔNG SÁU, CẢM NHẬN NHÂN VẬT ÔNG SÁU TRONG “CHIẾC LƯỢC NGÀ”
Có những mẩu chuyện đọc ngàn lần không thể nhớ, lại sở hữu những mẩu truyện đọc một lần mà không thể quên. “Chiếc lược ngà” là một trong những tác phẩm như vậy để lại tuyệt hảo sâu đậm trong trái tim độc giả. Và góp phần tạo cần sự xuất sắc đến truyện ngắn đó là hình tượng tín đồ cha- ông Sáu.
Ông Sáu vốn là một trong những người dân cày Nam bộ tham gia vào cuộc tao loạn chống Pháp, để lại vk và nhỏ thơ, tức bé xíu Thu. Sau bao năm ròng rã, gồm đợt được nghỉ bố ngày, ông quay trở trở lại viếng thăm gia đình. Thiết yếu vào khoảng thời gian này, một câu chuyện éo le và cảm động đã diễn ra. Trường đoản cú đó có tác dụng sáng lên tình yêu và phẩm hóa học của ông Sáu.
Nổi nhảy hơn không còn ở ông Sáu chính là tình cảm của một người phụ vương dành cho đứa con gái nhỏ nhắn bỏng của mình. Suốt mấy năm ròng tan chỉ được quan sát mặt nhỏ qua tấm hình ảnh vợ đưa về nên trên phố trở về “cái tình người thân phụ cứ ói nao trong người anh”. Vừa thấy một bé bỏng gái trạc bé mình, anh quan yếu chờ xuồng cập bến nữa nhưng “nhún chân nhảy đầm thót lên xô loại xuồng tạt ra xa”, “bước gấp những bước dài”, “kêu to”. Hàng loạt các hành vi dồn dập cấp gấp mô tả niềm ao ước mỏi, nỗi lưu giữ nhung được gặp con. Ông Sáu còn tưởng tượng ra cảnh được ôm con, được tuôn ra cảm xúc nồng nhiệt độ nhất đến con. Hành động dang tay thuộc với lời nói “Ba đây con” là toàn bộ sự đợi đợi, hồi hộp của người cha. Tuy vậy trái với sự kì vọng, bé bỏng Thu làm phản ứng hoàn toàn ngược lại khiến mặt anh “sầm lại”, nhì tay buông thõng như bị gãy diễn đạt mọi sự bất lực và tiếc nuối của ông Sáu. Trong tía ngày ngắn ngủi, nhỏ bé Thu ko nhân mặt cha còn ông Sáu thì chỉ khao khát được nghe một tiếng gọi cha của bé bé. Anh đã có tác dụng đủ mọi phương pháp nhưng chỉ càng khiến cho con bé xíu đẩy anh ra xa nên đôi lúc anh chỉ cười vì chưng “khổ trung khu đến nỗi ko khóc được đề xuất anh chỉ cười cợt vậy thôi”. Khi anh lỡ đánh con, đó không phải vì anh ko yêu con mà trái lại bởi anh thừa thương con nhưng bất lực không tồn tại cách như thế nào để bé nhận mình. Cho tới ngày phân chia tay, ông Sáu được sống trong giờ phút làm cha ngắn ngủi khi nhỏ xíu Thu vẫn chịu call một tiếng ba “Ba, quán triệt ba đi nữa. Ba ở trong nhà với con”. Anh trao cho bé muôn vàn nụ hôn, thể hiện tình yêu dồn dập lâu nay nay bị khước từ. Khoảng thời gian rất ngắn tuy ngắn ngủi nhưng niềm hạnh phúc vô bờ. Khi trở về chiến khu, duy trì đúng lời hứa, anh vẫn tự tay tìm gỗ, sớm hôm miệt mài tỉ mẩn từng mẫu tay để ngừng cây lược ngà. Nhưng còn chưa kịp trao cho đứa con gái, anh đã biết thành trúng đạn của giặc. Trước lúc trút tương đối thở cuối cùng, người thân phụ ấy vẫn suy nghĩ đến nhỏ của mình, rước cây lược vào túi ra trao lại cho người bạn. Loại lược ấy là kết tinh của tất cả tình yêu mà lại ông Sáu dành riêng cho bé Thu. Tình thân ấy sâu rộng biển, cao hơn núi, linh nghiệm và bạt tử không một bom đạn nào hoàn toàn có thể phá hủy.
Ông Sáu còn là người chiến sĩ kiên trung, sẵn sàng bỏ lại sau lưng những niềm hạnh phúc riêng bốn cá nhân, dù ông rất mong ở lại với con với gia đình nhưng ông đang vượt qua sự ích kỷ ấy vị sự nghiệp phổ biến của dân tộc. Một chi tiết thôi cũng chứng minh phẩm hóa học kiên trung của một fan lính.
Hình tượng ông Sáu, một người chiến sĩ kiên trung, một người thân phụ hết mực yêu thương con, thừa qua đông đảo sự băng hoại của thời gian đã sống trong thâm tâm bạn hiểu của cố kỉnh hệ bao đời.

BÀI VĂN SỐ 2 PHÂN TÍCH CẢM NHẬN NHÂN VẬT ÔNG SÁU trong CHIẾC LƯỢC NGÀ
Trong các tác phẩm văn học thời kỳ binh cách về đề bài gia đình, có lẽ bọn họ không thể bỏ qua truyện ngắn “Chiếc lược ngà” của Nguyễn quang Sáng. Đặc biệt là hình ảnh của ông Sáu, một người chiến sĩ cách mạng anh dũng và một người thân phụ với tình yêu thương nhỏ sâu sắc, mãnh liệt.
Nguyễn quang đãng Sáng vẫn được nghe biết như một công ty văn chiến sĩ, ông tích cực và lành mạnh tham gia chống chiến tương tự như viết văn, đa số về con fan Nam Bộ. Năm 1966, khi người sáng tác đang hoạt động ở chiến trường Nam Bộ, ông đã viết truyện ngắn này với dược in trong tập truyện cùng tên. Nhân đồ gia dụng ông Sáu trong truyện, theo tiếng call của sông núi ông vẫn lên đường đi kháng chiến, sau 8 năm mới tết đến có dịp về thăm nhà. Trong khoảng thời gian rất ngắn ấy, ông nôn nao, mong mỏi ngóng được chạm mặt con cùng ôm ấy bé vào lòng, bù đắp sự thiếu vắng của tình phujj tử bao năm. Nhưng mà trái lại với những muốn mỏi của ông, bé nhỏ Thu đối xử cùng với ông như người xa lạ, ko chịu hotline ba, từng nào tình thương yêu ông dành cho con đều không được đền đáp. Khoảng thời gian ngắn hạnh phút duy nhất của ông là khi bé bỏng Thu nhận ra ông nhưng này cũng là cơ hội người chiến sĩ cách mạng ấy yêu cầu lên đường, bao nhiêu tình cảm ông dành vào việc làm mẫu lược ngà tặng kèm con khi ở khu căn cứ.
Xem thêm: Một Người Làm Một Cái Bể Cá Hình Hộp Chữ Nhật Bằng Kính Không Có Nắp
Ông Sáu đi tao loạn khi bé bỏng Thu- đứa con gái đầu lòng của ông chưa đầy 1 tuổi, ông chưa bao giờ được gặp con, chỉ nhìn con qua hầu hết bức hình ảnh mà bà xã mang đến. Vì chưng vậy, nỗi lưu giữ con luôn trào dâng mãnh liệt trong thâm tâm ông. “Xuồng vừa cập bến, thấy một đứa bé xíu mặc quần black áo bông đỏ đã chơi trong nhà chòi, đoán biết là con, ông nhũn nhặn chân dancing thót lên.” hành vi của ông cấp vàng, cuống quýt minh chứng khao khát được chạm chán con vào ông khủng đến chừng nào. “Thu, con”, ấy là tiếng gọi dồn nén bao nhiêu lâu nay trong lòng người phụ thân ấy. Thấy lúc Thu trầm trồ ngjac nhiên, ông hụt hẫng, vét thẹo trên má bắt buộc giật giật với hai tay đem đến phía trước “Ba phía trên con”, “Ba phía trên con”. Tuy nhiên Thu lại bối rối và vứt chạy, hai tay ông buông thõng xuống như bị gãy. Với tình phụ vương mãnh liệt, thể hiện thái độ của Thu đã khiến ông Sáu đau đơn và thất vọng, một người cha tội nghiệp, xứng đáng thương.
Trong ba ngày, ông chẳng đi đâu xa, chỉ mong ở gần bé nghe nhỏ gọi tiếng ba, tuy thế con nhỏ bé bướng bỉnh, tất cả phần vô lễ, lúc bị nghiền thì nó chỉ nói chổng: “Vô ăn cơm”. Trước thái độ của con, ông Sáu chỉ biết mỉm cười vậy thôi. Lúc ông gắp cái trứng cá to đến Thu, nó vẫn hất ra làm cơm văng tung tóe. Bởi tức giận ông vẫn đánh con. Trong tiếng phút phân tách tay, ông ao ước thể hiện cảm tình với con nhưng lại sợ hãi Thu bội nghịch ứng, ông chỉ nhìn con với đôi mắt trìu quí xen lẫn nỗi buồn: “Thôi, cha đi nghe con”. Lúc Thu chứa tiếng gọi bố và thanh minh tình cảm với ông. Ông sáu hạnh phúc và xúc rượu cồn nghẹn ngào, một tay ôm con, tay kia lau nước mắt. Đó là giọt nước đôi mắt của niềm hạnh phúc và tình phụ tử thiêng liêng, vỡ vạc òa vào một tiếng gọi ba.
Tình cảm yêu thương thương nhỏ của ông biểu hiện rõ trong những ngày ông ở khu vực căn cứ. Cảm tình yêu thương cùng nỗi nhớ nhỏ dâng trào mãnh liệt, ông Sáu day hoàn thành vì đã đánh con. Với ông, lúc này việc làm cây lược như 1 bổn phận, là cây lược của tình phụ tử. Ông đem vỏ đạn 20li đập mỏng, làm thành một cây cưa nhỏ, cưa khúc ngà thành từng miếng nhỏ, hầu như lúc nhàn rỗi ông cưa từng mẫu răng lược thận trọng, tỉ mỉ, nỗ lực công như một bạn thợ bạc. Trên sống lược, ông gò sườn lưng tẩn mẩn khắc lên từng đường nét chữ: “Yêu nhớ tặng Thu con của ba”. Toàn bộ những hành động ấy cho biết thêm tình thân thương mãnh liệt nhưng mà ông dành riêng cho Thu. Ông thường rước cây lược chải lên mái đầu mình cho thêm bóng. Thiết yếu tình yêu thương nhỏ đã phát triển thành ông Sáu không những là một chiến sỹ mà còn là một trong nghệ nhân chỉ sáng chế một tác phẩm nghệ thuật và thẩm mỹ duy nhất, đó là cây lược kết tinh toàn bộ tình phụ tử mộc mạc đằm thắm, đơn xơ, kì diệu mà giản dị. Mỗi nét chữ là bao cảm xúc ông dành cho con. Cây lược đã làm vơi ít hơn sự tàn khốc của chiến tranh, làm cho vơi đi nỗi ghi nhớ con. Nhưng chưa trao được cây lược mang đến thu, ông Sáu sẽ hy sinh, ông quan sát bác tía một hồi lâu, đó là bản di chúc ko lời, mong vọng níu giữ tình cảm thân phụ con.
“Chiếc lược ngà” đang khắc họa thành công xuất sắc tình phụ tử thiêng liêng, tình cảm mái ấm gia đình trong trong thời điểm tháng chiến tranh quyết liệt qua hình ảnh ông Sáu hiền khô từ, anh dũng với tình thân thương nhỏ sâu sắc. Đó chính là động lực tinh thần giúp con fan vượt lên bom đạn, hành động và chiến thắng.

BÀI VĂN MẪU SỐ 3 HÌNH TƯỢNG ÔNG SÁU trong CHIẾC LƯỢC NGÀ NGẮN GỌN tốt NHẤT
Nguyễn quang quẻ Sáng (Nguyễn Sáng) sinh vào năm 1932, quê sinh sống Chợ Mới, tỉnh giấc An Giang. Là lính thời tấn công Pháp, sau năm 1954 tập trung ra miền bắc bộ mới bước đầu viết văn. Trong những năm đánh Mĩ, ông sống và vận động tại mặt trận Nam Bộ. Phần lớn trang văn của ông đậm đặc màu sắc Nam Bộ, bao sự tích anh hùng, số đông tình huống cuốn hút đầy kịch tính với giàu chất. Ông để lại nhiều tác phẩm rực rỡ bằng nhiều thể loại, những tập truyện ngắn và những tiểu thuyết khác nổi tiếng, được bạn đọc đón nhận. Bên cạnh đó ông còn tồn tại một số kịch phiên bản phim. Có thể nói, “Chiếc lược ngà” đó là tác phẩm đã tạo sự tên tuổi của phòng văn Nguyễn quang đãng Sáng. Tòa tháp được viết năm 1966 lúc tác giả vận động ở chiến trường Nam Bộ trong năm kháng chiến kháng Mĩ. Nói về thực trạng viết “Chiếc lược ngà”, Nguyễn quang đãng Sáng có kể: “Năm 1966, tôi từ miền bắc bộ trở về miền Nam. Vùng Đồng Tháp Mười không bến bờ nước trắng. Tôi đi ghe vào sâu trong rừng cùng sống tại một nhà sàn treo bên trên ngọn cây.Lúc đó, đoàn giao liên dẫn đường toàn là nữ. Tôi khôn xiết có tuyệt hảo với mẩu truyện của một cô gái giao liên có chiếc lược ngà trắng. Sau khoản thời gian nghe cô nói chuyện, tôi ngồi viết một ngày, một đêm là dứt tác phẩm này”.
Ông Sáu sau tám năm chiến tranh ở chiến trường, khi được ngủ phép trở lại thăm nhà, lòng ông ói nao bởi biết sắp đến được chạm mặt con gái của mình, khi ông đi, đàn bà của mình new được rộng một tuổi, lần này trở về không tránh khỏi cảm hứng hồi hộp, mong muốn chờ. Có lẽ, tình cảm phụ vương con thiêng liêng khiến ông dìm ngay ra bé xíu Thu khi thuyền vừa bắt đầu cập bến, đó là 1 đứa bé xíu khoảng lên chín, lên mười đang đùa ở gốc xoài. Sự xúc động, vui sướng khiến cho ông nghẹn ngào call tên con: “Thu! Con…”. Sự xúc động ấy của ông Sáu ta hoàn toàn có thể hoàn toàn hiểu được, xa nhỏ nhiều năm, lại đi khi con còn quá nhỏ, tình thương của phụ vương chưa được bao phủ đầy lại nên vội đi xa, nỗi lòng nhớ bé da diết, sự ước ao chờ…Với một người phụ thân mà nói, sự xa cách, li biệt suốt tám năm ròng rã với chính đứa đàn bà mình hết mực yêu thương, nay được gặp gỡ lại vừa là nụ cười đoàn viên, vừa là sự sung sướng vô bờ bến. Cầm cố nhưng, đáp lại cảm xúc của ông,Thu không sở hữu và nhận ra phụ vương của mình, bởi chiến tranh để lại trên khuôn mặt ông một vết thẹo dài, lớ, đứa trẻ em như Thu bị doạ. Em chạy đi,xa lánh,không dấn ông Sáu là cha, bội phản ứng quá mạnh khỏe với ông, thậm chí là còn nói hỗn, phòng đối lúc mời ông Sáu ăn uống cơm, đỉnh điểm là lúc em hất văng miếng trứng cá thoát khỏi chén cơm trắng ông Sáu gắp cho. Tiếp đến vì tức giận quá, ông Sáu lỡ tay đánh con dù ông không thích làm điều đó, ông hối hận, day xong rất lâu. Chuyến này về ngắn ngày, ông chỉ ước hy vọng có một điểu là được nghe Thu điện thoại tư vấn một giờ đồng hồ “ba”, mà lại con bé xíu lại một mực không chịu, thương trọng tâm ông cũng không muốn trách con. Cơ hội lên đường, bé xíu Thu lại bất thần gọi ba, đó như là thúc đẩy, sự xúc động vô bờ góp ông quá qua mọi trở ngại trên mặt trận và kiên định làm chiếc lược ngà tặng cho con. Hình ảnh chiếc lược ngà như ám ảnh tâm trí tín đồ đọc, sẽ là món quà tâm huyết của một fan cha, của tấm lòng yêu dấu dành cho phụ nữ nhưng sau cuối lại cấp thiết tận tay trao cho con gái, hình ảnh này đã lấy đi biết bao nước đôi mắt của độc giả.
Xem thêm: Top 18 Bài Văn Tả Cảnh Buổi Sáng Trên Cánh Đồng Buổi Sáng Sớm Hay Nhất
Hình ảnh ông Sáu thật bình dân và cũng rất lãng mạn, khôn cùng đẹp, Nguyễn quang đãng Sáng không chỉ là làm sáng sủa lên tình phụ tử thiêng liêng, cao quý mà cũng sáng sủa lên hình ảnh người đồng chí kiên trung, tuy nhiên cũng là một người phụ vương dành cho nhỏ mình cảm xúc yêu thương vô bờ bến, mặt khác cũng phê phán nỗi đau mất đuối mà chiến tranh mang lại cho từng gia đình.